(truyện Xiển Bột)
Quan huyện trấn nhậm ở Hoằng Hóa nổi tiếng gian ác, tham lam. Khi về Hoằng Hóa nhậm chức, y treo ngay đôi liễn đối sơn son thiếp vàng, một bên là “Ngũ Hành Chính Khí” và bên kia “Nhất Lộ Phúc Tinh” có ý tự đề cao mình mang khí thiêng núi Ngũ Hành và chỉ có một con đường làm phúc cho thiên hạ. Xiển biết chuyện, bèn lừa lúc quan đi vắng, đến viết thêm vào đôi câu đối. Hôm quan về thấy đôi câu đối của mình bị sửa thành:
Mắt trắng dã, môi thâm sì, dám tự chiếm Ngũ hành chính khí.
Gặm như sâu, khoét như mọt, cả gan đề Nhất lộ phúc tinh.
Đọc xong mặt tát nhợt, quan gọi lính hỏi:
– Đứa nào chữa câu đối này?
– Bẩm quan. Người viết thêm hai câu đối ấy là quan, dạ quan ấy nói là bạn của quan ạ.
– Quan xưng danh là gì?
– Dạ… Quan Xiển ạ.
Lính vừa nói xong bị quan lọc ra đánh trăm roi, vừa đánh quan vừa nói:
– Quan… Quan Xiển!
Quan huyện biết là Xiển chửi nhưng không làm gì được đành trút giận lên đầu tên lính hầu. Sau lần Xiển đổi liễn đối, quan liền đốt ngay liễn đối ấy đi và treo thay vào một bài thơ xướng họa. Y rất hài lòng về bài thơ đó. Bởi trong bài thơ, y tự đề cao có nhân đức với dân. Bài thơ:
Mười sáu năm trời ở với dân
Một lòng nhân đức chẳng sai phân
Nào ai có việc quan đòi hỏi
Cứ việc tường khai chẳng ngại ngần.
Nhưng bài thơ đó treo chưa được bao lâu, Xiển lại biết. Và đợi quan đi vắng, Xiển đến họa lại như sau:
Mười sáu năm trời ở với dân
Một lòng bạc ác chẳng sai phân
Nào ai có việc quan đòi hỏi
Tiền bạc vô quan chẳng ngại ngần.
Lần này quan lại trút nỗi giận lên đầu tên lính hầu. Và từ đấy quan huyện không dám treo liễn đối, thơ xướng họa nữa.
Trả lời